Nhưng
như đã nói, cho dù có nhận phải kết cục nào đi chăng nữa thì M.U vẫn vô
cùng đáng khen cho những nỗ lực tuyệt vời và trong bất kỳ hoàn cảnh nào
cũng không để ai đó có thể gắn mác “khủng hoảng” hay “tiền khủng
hoảng”… Và vì thế, cần phải cảm ơn M.U, cảm ơn Ngài Ferguson, cảm ơn
Rooney, cảm ơn De Gea, cảm ơn Giggs, cảm ơn Scholes,… M.U có thể “dung
dăng dung dẻ” khắp nơi trên thế giới để kiếm tiền vào mùa hè và rồi bước
vào mùa giải dài thăm thẳm không một ngày nghỉ đông nghỉ Tết… Giải
ngoại hạng chưa hề phai nhạt hình bóng M.U và sẽ chẳng bao giờ, ít ra là
chừng nào còn có Ferguson hiện diện!
Ferguson
là một vị chỉ huy, ông không nên và không cần phải mơ mộng, dù Old
Traffold là “nhà hát của những ước mơ”. Nhưng cổ động viên M.U, tại sao
lại phải “hạ tiện giấc mơ” nhỉ? Nếu đã yêu những đội bóng như M.U,
Arsenal, Barcelona, Real Madrid,… thì phải luôn biết mơ mộng và cũng
phải biết chung sống với… ác mộng. Man Untied có thể sẽ làm được một
điều gì đó, Man City có thể sẽ đánh mất một điều gì đó , hay cả hai đều
không làm được một điều gì đó,… Hãy cứ sống với những giả tưởng này cho
đến khi ngày chủ nhật này khép lại….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét