Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2011

Manchester United: Ngày đấy - bây giờ


(BongDa.com.vn) - Đêm Nou Camp 26 tháng 5. MU đối đầu Bayern, để hoàn tất cú ăn 3 lịch sử. Việc thiếu vắng cả Scholes, Keane nơi tuyến giữa khiến người ta cảm thấy bất an. Và nỗi sợ mơ hồ đó trở thành hiện thực khi Basler thực hiện cú sút hàng rào đưa Bayern Munich vượt lên. MU lao lên tìm bàn gỡ, nhưng bất lực trước những người Đức lạnh lùng. Trận đấu trôi dần về phút cuối... 

>> Rooney: Số 10 hoàn hảo
>> M.U lại có một thế hệ thành công: “Những đứa trẻ của Sir Alex”
>> Chuyện M.U: Vâng, anh giỏi!
>> Quỷ đỏ và lệnh phải… sống!
>> Manchester United: 8 năm, 1 ngày và... con số 0


31 năm đợi chờ, cả một mùa khắc khoải, 90 phút bóp nghẹn trái tim, để rồi tất cả chợt vỡ òa trong niềm vui sướng. 2 phút bù giờ, 2 bàn thắng. Lịch sử thay tên nhà vô địch chỉ trong vỏn vẹn 2 phút ngắn ngủi. Hạnh phúc đó, khi chờ đợi thì quá lâu, mà đến thì quá nhanh, quá bất ngờ, khiến người ta bàng hoàng, thảng thốt. Niềm vui đó, không bút nào tả nổi, chỉ biết rằng, sau tiếng cười là tiếng khóc, sau làn nước mắt là giây phút thăng hoa. Đêm Nou Camp ngập tràn cảm xúc, Matthaus thẫn thờ, Kuffour gục đầu trên thảm cỏ. 

Thời gian như ngừng trôi, vạn vật như bất động, để ghi, để khắc mãi phút giây này. 

Đội hình MU vô địch Champions League 1999. Ảnh: Internet.

MU ngày đấy là đội bóng bách chiến bách thắng, MU ngày đấy hào hoa bậc nhất châu Âu. MU ngày đấy có Giggs với những pha dốc bóng lao nhanh như một mũi tên, có P.Scholes, với những cú sút búa bổ, những pha đảo người làm thế trận đổi thay. MU ngày ấy có cặp Cole-Yorke huyền thoại, với những pha phối hợp 1-2 đẹp như trong truyện tranh Nhật Bản. Và trên tất cả, MU ngày ấy có Becks, người vẽ nên những đường cong tuyệt mỹ, như thể những chiếc cầu vồng. Những đường cong đó, lặp đi lặp lại, đưa MU đi từ chiến thắng này đến chiến thắng khác. Lặp lại mà không nhàm chán, bởi mỗi lần đường cong ấy được vẽ lên lại khiến người ta ngất ngây, khiến người ta đắm say, chỉ muốn được chiêm ngưỡng thêm lần nữa, một lần nữa và một lần nữa.....

Sau thành công vang dội năm 99, người ta dự đoán về kỉ nguyên mới của MU tại đấu trường châu Âu, nhưng tất cả đã nhầm. MU sau ngày đó vẫn tung hoành ở giải Premier League nhưng lại không thể tìm được tiếng nói ở đấu trường Champions League. 4 năm, không một lần vào bán kết, thường vấp ngã trước những đối thủ ngang cơ. 4 năm đủ để ngài Ferguson nhận ra rằng MU của năm 99 đã chiến thắng dựa vào quá nhiều may mắn, rằng MU của ông, muốn bước lên đỉnh vinh quang lần nữa, cần phải đổi thay. Đã đến lúc đổi thay! 

Năm 2003 đánh dấu sự thay đổi lớn của MU. Becks ra đi như 1 đứa trẻ dỗi hờn, người cha già ở lại, bắt đầu một guồng quay mới. Năm 2003 còn chứng kiến một sự kiện khác: Tỷ phú Abrahamovic đến Chelsea. Cùng với nụ cười Liên Xô là những đồng rúp Nga được quăng ra không tiếc tay. Những bản hợp đồng lớn lần lượt cập bến sân Stamford Bridge. Và một năm sau nữa là sự xuất hiện của một người, Mourinho. Người đàn ông Bồ Đào Nha đến, như cơn gió khô thổi qua vườn địa đàng, cả Premier League nhuốm màu xanh nhàm chán. Mou đến, đội quân lê dương trở thành những chiến binh quả cảm, lần lượt đánh bại những kẻ ngáng đường. Chiến thắng nối tiếp chiến thắng, những chiếc cúp lần lượt theo về, và những trái tim Manucian bắt đầu run sợ.

Nhưng Mourinho đến, không chỉ đe dọa vị thế của MU, mà còn vô tình mang theo lời giải cho bài toán đấu trường châu Âu. Để rồi từ đó MU bắt đầu thay đổi. Lặng lẽ thay đổi! 

2006-2007: Bán kết 
2007-2008: Vô địch
2008-2009: Chung kết
2009-2010: Tứ kết
2010-2011: Bán kết, cơ hội lớn vào chung kết lần thứ 3 trong vòng 5 năm.

Những con số nói lên tất cả, có CLB nào làm được nhiều hơn. 

MU ngày đấy mang lối chơi cống hiến, hoa mỹ, nhưng lại thường xuyên thất bại trước những kẻ dưới cơ. MU bây giờ, thu mình, giấu vuốt, để mặc đối thủ nhởn nhơ, rồi bất thần lao vào cắn xé. MU ngày đấy mang đến những chiến thắng khiến người ta ngây ngất, MU bây giờ thực dụng, toan tính nhưng niềm vui chiến thắng đến ngày một nhiều hơn, mỗi lần lại ngọt ngào hơn! 

Và chiếc cúp tiếp theo năm 2008. Ảnh: Internet.

06/02/1958, thảm họa Munich cướp đi sinh mạng 8 cầu thủ của một MU đang trong thời kì thăng hoa nhất. 2 trong số những người sống sót, Matt Busby và Bobby Charlton, cùng nhau bắt tay tái thiết lại MU. Sau 10 năm, họ đã đem về chiếc cúp C1 đầu tiên trong lịch sử CLB.

1986, Alex Ferguson tiếp quản MU trong thời kì đổ nát, suốt 20 năm núp bóng đội bóng cảng Liverpool. Alex, đã cống hiến 25 năm sự nghiệp để biến MU thành đội bóng hàng đầu thế giời, mang về phòng truyền thống biết bao chiếc cúp, đào tạo nên bao thế hệ cầu thủ lẫy lừng. 

Lịch sử MU, không bắt đầu từ năm 1998, cũng chẳng kết thúc ngày Becks cất bước ra đi. Biểu tượng của MU không phải một Beckam hào hoa lãng tử. Biểu tượng của MU là Matt Busby, là Bobby Charlton, là Alex Ferguson - những người đưa MU hồi sinh từ đống tro tàn. Nên nếu ai đó nói rằng MU đã đánh mất mình từ 8 năm về trước, thì đơn giản, họ đã nhầm. 

Năm tháng qua đi, vật đổi sao dời, thời gian tưởng như bào mòn tất cả, nhưng lại chẳng thể nào bào mòn một thứ. Thứ đó, giống như loài chim phượng hoàng bất tử, khi bừng lên rực rỡ, lúc lặng lẽ hồi sinh. Thứ đó, được nuôi dưỡng bởi triệu triệu trái tim. Thứ đó, dù trong mưa gian bão khó, dù qua bao biến cố cuộc đời, vẫn vượt qua tất cả, vươn lên trên tất cả, để rồi cất tiếng cười ngạo nghễ: Phong độ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi.... 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét